top of page

Confession Booth

  • Writer: miahhh2906
    miahhh2906
  • Mar 23, 2024
  • 4 min read

Updated: Mar 23

The One with 'writers'


Dạo gần đây, mình thường xuyên đọc IG blog của các anh chị làm nghề viết. Một số đang làm marketing truyền thông cho thời trang, một số là cây bút kỳ cựu trong ngành báo, số khác là cộng tác thường xuyên với các tạp chí uy tín hàng đầu thế giới. Tựu trung toàn là những người có portfolio trên trời. 

Những câu chuyện được đóng khung vuông vắn trong 400 từ, thay vì là nơi để phô diễn ngòi bút sắc sảo được mài giũa qua nhiều năm, lại giống như một nơi để các anh chị có thể cởi bỏ danh xưng cồng kềnh ở ngoài kia và tự do bay bổng trong thế giới nội tâm của mình . Có bài về những sự kiện, lát cắt của đời sống hàng ngày, có bài cũng là ghi chép các suy nghĩ xuất hiện trong khoảnh khắc ngẫu nhiên nhất. Chỉ 400 từ (hoặc hơn nếu tính đến số câu chữ  ở dưới comment) cũng có thể tạo cảm giác gần gũi và được thấu hiểu,  dù có thể người theo dõi như mình chẳng hề hay biết gì về con người họ. Mình nghĩ rằng, chúng ta tìm đọc những câu chuyện cá nhân ấy không phải vì ta thực sự có nhu cầu khám phá mọi ngóc ngách trong thế giới quan của người viết, mà vì người viết mở cánh cổng cho ta thoả mãn nhu cầu đào sâu nội tâm của chính ta. 

Viết ra những dòng này cũng chỉ để ‘thú nhận' một nỗi niềm mình đang trăn trở nhiều tháng nay, rằng đã từ lâu rồi mình không thực sự… viết. Việc khan viết, khan đọc nghiễm nhiên khiến cho quá trình sáng tạo ngôn từ kém trơn chu, và càng gây bế tắc cho công cuộc khám phá “màu chữ" riêng. Mình đọc lại những câu chuyện mình viết trước đây, chợt nhận ra đều là những mạch chuyện còn dang dở. Có tiếng Việt, có cả tiếng Anh. Thậm chí, nội dung mình đang viết ngay lúc này vốn cũng bị bỏ ngang hơn 2 tháng rồi…

Mình phát hiện ra bản thân mình quá bị ám ảnh bởi sự chỉn chu trong việc sắp xếp câu từ, làm sao cho nội dung thật mạch lạc nhưng vẫn phải đạt tính thẩm mỹ. Nỗi ám ảnh này quy cũng về sự mặc cảm trong giao tiếp, vì mình vốn không phải là người hoạt ngôn hay xởi lởi khi đối ngoại, lại còn mắc chứng social anxiety. Mình thường nói với bạn bè rằng mình chỉ có thể nói chuyện trôi chảy khi cảm thấy an toàn và thoải mái. Một khi mình lo lắng, các câu từ cứ bị trật khớp và chẳng hề thoát ý chút nào. Buồn cười lắm. Mà trong khoảnh khắc đó, mình đâu thể xóa hay ctrl + z để chuốt lại lời nói. Chỉ duy nhất trên trang Word trắng này, mình mới có thể được “sai” và được có thời gian để cân nhắc về nội dung mình muốn truyền tải, qua các từ ngữ đã được lựa chọn cẩn thận. 

Một sự thật khác mình nghiệm ra được trong lúc đào lại mục lưu trữ, đó là mình luôn coi thường những thứ mình viết ra, và chỉ khi nhìn lại những con chữ đã nhuốm màu thời gian, mình mới cảm thấy trân trọng những sáng tạo của mình. Đan xen cùng là niềm tiếc nuối vì bản thân đã không thể tận hưởng quá trình sáng tạo mà chỉ chăm chăm vào sự hoàn mỹ xa vời, những viễn cảnh còn chưa xảy ra. Để làm gì khi chính bản thân còn chưa đủ kỹ năng, kiến thức, và cũng chưa biết bao giờ sẽ có đủ?

Nhân thời điểm IG sắp rỡ bỏ mục Guide - không gian an toàn để mình thể nghiệm với nội dung long form từ những ngày đầu tiên mở account này, mình muốn chia sẻ mối quan hệ của mình với thực hành viết, một mối quan hệ vô cùng riêng tư đã giúp mình hiện thực hóa bản thân tại thế giới này. Một câu nói mà mình nhớ mãi sau khi nghe tập podcast phỏng vấn một bạn nghệ sĩ trẻ là bạn ấy không thấy bạn ấy giỏi ở những việc bạn ấy làm, nhưng bạn thích việc ấy đủ để cố gắng trở nên giỏi hơn trong việc đó. Mình vẫn đang trong quá trình khám phá sự “thích" của mình với việc sáng tạo nội dung chữ. Vì sao mình muốn gắn danh tính của mình với công việc sáng tạo này? Khía cạnh nào của việc này cho mình sự thỏa mãn? Liệu công việc này có thể đưa mình ra khỏi “sự tầm thường" và đi tới những nơi xa hơn không? Mình chưa biết nhiều điều nhưng một điều mình biết chắc là giới hạn của mình không thể dừng tại đây.

Comments


© 2025 by Minh Anh Hoang. All rights reserved. 

bottom of page